Triệu Con Tim

Reading: VƯỢT QUA NGHIỆP CHƯỚNG, LÀM LẠI CUỘC ĐỜI
Share
Aa

Triệu Con Tim

Aa
Search
Have an existing account? Sign In
Follow US
So1.co Sites > Triệu Con Tim > Giáo dục > VƯỢT QUA NGHIỆP CHƯỚNG, LÀM LẠI CUỘC ĐỜI
Giáo dục

VƯỢT QUA NGHIỆP CHƯỚNG, LÀM LẠI CUỘC ĐỜI

Kai
Kai February 9, 2022
Updated 2022/05/29 at 2:02 AM
Share
SHARE

VƯỢT QUA NGHIỆP CHƯỚNG, LÀM LẠI CUỘC ĐỜI

(Cổ Hoa)
Tháng 9 năm 2006 là thời gian đau khổ nhất của cuộc đời tôi. Do thân thể trường kỳ đau bệnh, tôi tới y viện kiểm tra, mới hay mình bị ung thư vú ác tính thời kỳ cuối, mức độ cực nặng.
Đối diện với sự thực phũ phàng này, tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bơ vơ, phẫn nộ, tinh thần hầu như suy sụp. Đã trăm ngàn lần tôi tự vấn mình: “Vì sao tôi có thể bệnh như vậy?” Tôi cho rằng mình vốn thiện lương, thực thà. Trong mắt mọi người, tôi là một phụ nữ rất đức hạnh, và phẩm chất tốt đó luôn được công nhận!

Người bệnh ung bướu, phải trị bằng hóa chất thống khổ vô cùng, khổ như địa ngục trần gian. Về tâm lý, tôi có thể tiếp nhận, nhưng xác thân thì rất khó kham, bởi chịu không thấu cơn đau giày vò, do muốn hồi phục sức khỏe nên tôi ráng sức đấu tranh cùng số mạng.
Trong thời kỳ xạ trị, tôi nằm tại khoa ung bướu, chứng kiến đủ cảnh, đủ hạng người: cho dù bạn có quyền uy từng khuynh đảo một thời, cho du bạn giàu sang một cõi, hễ đã vào đây rồỉ, thì quyền thế và tiền bạc đều trở nên vô nghĩa, vì đâu mua được mạng sống? Mà mạng sống trong giây phút này lại giống như hạt sương mai trên đầu cỏ, tuy có đấy, nhưng chốc lát sẽ tiêu tan, chẳng còn tung tích.
Hôm nay mới thấy bạn bè bệnh đó, ngày mai đã âm dương đôi ngả.
Tiến hành trị liệu trong bệnh viện bây giờ xem như là để cầm chân tử thần đến chậm một chút, nhưng cuối cùng rồi cũng phải chết!

Tôi bắt đầu mất ngủ, tay chân ra mồ hôi, tâm hoang mang. Suốt ngày mặt đầy nước mắt, khóc đến không thành tiếng.
Trải qua nửa năm trị bằng hóa chất, tôi tiếp nhận được cái y học gọi là “xạ trị kết thúc!”
Bác sĩ bảo tôi phải thường xuyên kiểm tra, để phát hiện và giải quyết kịp thời. Tôi biết mình đã được xếp vào danh sách bất trị, không còn cơ may sống sót, nếu có thay đổi chăng thì chỉ là đổi thuốc mới mà thôi! Tôi cứ đều đều vô hóa chất cho đến khi lìa đời! Sinh mạng tôi bây giờ tùy thuộc vào hóa chất. Hễ ngưng vô hóa chất là mạng sống cũng kết liễu luôn.
Tháng 6 năm 2007, Kim nữ cư sĩ là người bạn đạo tâm đầu ý hợp xuất hiện trong cuộc đời tôi. Chị là một Phật tử thuần thành, thiện lương, trung hậu, cư xử rất tốt với người. Khi biết rõ hoàn cảnh tôi rồi, chị luôn động viên giúp đỡ, đem tới cho tôi xem rất nhiều loại sách Phật chỉ bày phương pháp cứu vãn mạng sống. Trong đó gieo ảnh hưởng cho tôi sâu nhất là hai quyển: Liễu Phàm Tứ Huấn và Sống Là Tự Mình Nỗ Lực Từng Chút Một.
Sau khi xem các chuyện trong sách xong, tôi cảm động sâu sắc, lúc này bản thân tôi từ một kẻ vô thần, vô tín ngưỡng, đã bắt đầu tin Phật. Nhưng thú thực là mục đích tin Phật vào lúc này chỉ bắt nguồn từ khát vọng muốn được sống mà thôi.
Nhờ Kim cư sĩ hướng đẫn đốc thúc, tôi bắt đầu tụng Kinh Địa Tạng mỗi ngày một bộ, nhưng do tâm tôi niệm niệm ào ạt dấy khởi như sóng cồn, nên chị bày tôi tụng Kinh Kim Cang và dẫn tôi đi phóng sinh, bái sám.
Thành thật mà nói, giai đoạn này tôi dốc sức tạo công đức, vì nghĩ rằng “tu phúc có thể kéo dài mạng sống”. Theo tư duy đó, nên mặc dù có tụng Kinh Kim Cang, nhưng lắm lúc tôi cảm thấy thấu phá chẳng nổi, buông không xong, phiền não chẳng ngừng.
Chớp mắt hạ đi đông đến, thời tiết lạnh lẽo bắt đầu. Nghe tin các đồng bạn bệnh nặng liên tục tạ thế, hoặc từng ca bệnh phải chuyển đi và bệnh càng hoành hành bộc phát theo mùa đông giá rét khiến lòng tôi thêm tê tái, suy sụp đến cực điểm. Tôi như đang rơi xuống tận đáy vực tuyệt vọng.
Trước mùa xuân 2008, nhỉn thấy tình hình bế tắc của tôi, chị Kim nói:
– Nếu bạn có thể gặp được cư sĩ Quả Khanh thì tốt quá!
Nhưng biết tìm ông ở đâu và đi đâu để gặp được ông bây giờ? Tôi cho rằng mình là kẻ phúc mỏng mệnh bạc, không có được cái may mắn ấy.
Từ hôm đó trở đi, Kim cư sĩ ngày ngày ở trước tượng Phật nhà chị, vì tôi lễ bái. Hằng ngày chị lễ trăm lạy, bái đến mồ hôi và nước mắt rơi đầy mặt. Thành tâm ắt được, có thể khiến cho vàng đá cũng phải nứt…
Nhờ chị thành tâm cầu nguyện mà cảm được duyên lành xảy đến.
Tôi may mắn quen được Hải Ba (nhân vật được nhắc đến trong sách Báo ứng Hiện Đời tập 1-2), là bạn của lão cư sĩ Quả Khanh. Hải Ba hứa ngày mùng 5 tháng Giêng sẽ dẫn tôi đi gặp cư sĩ Quả Khanh.
Vừa gặp cư sĩ Quả Khanh, tôi đã bị phẩm đức tu hành và tính cách thanh cao, chính trực, thiện lương, khiêm hòa, không tham tiền tài vật chất của ông làm cho cảm động. Ông ân cần nhắc nhở tôi phải luôn lấy giới làm thầy, ôn nhu giải thích cho tôi hiểu ngũ giới Phật chế là như thế nào và chỉ cách thọ trì Kinh Địa Tạng ra sao.
Ông giúp tôi chấn chỉnh lại những thấy biết lệch lạc sai lầm, khiến tôi thu được rất nhiều lợi ích. Ngay đó tôi liền phát thệ: “Bắt đầu từ nay trở đi vĩnh viễn từ bỏ ăn mặn, hoàn toàn trường trai, dứt khoát không tạo sát nghiệp nữa”.
Khi tôi về nhà rồi, hôm sau, lúc 8 giờ tối, cư sĩ Quả Khanh gọi điện đến, bảo:
– Chị có muốn biết nguyên nhân mình bệnh là do đâu chăng?
– Dạ muốn! Muốn quá đi chứ!…
Tôi cuống quýt hồi đáp, không kịp chờ ông dứt câu. Tôi nghĩ nhất định ông sẽ nói là “kiếp trước do tôi tạo nghiệp sát sinh hay tội gì tương tự vậy nên ngày nay mới bị ác báo, phải đoản mệnh như thế này.”
Tim tôi hồi hộp, đập thinh thịch vì chờ nghe ông trả lời. Nhưng trái với dự đoán của tôi, đáp án của ông thật bất ngờ, hoàn toàn ngoài sức tưởng. Qua điện thoại, giáo sư dịu dàng hỏi:
– Cô nghĩ kỹ xem, sau khi kết hôn, có làm gì vượt quá giời hạn cùng người khác phái chăng?
Nghe ông hỏi vậy tôi muốn té ngửa. Lúc đó tôi im lặng nhưng tận đáy lòng rất muốn hét to như thế này: “Ôi trời ơi! Giáo sư! Ngài đừng đổ oan cho con! Con là gái nhà lành, là con nhà gìa giáo đàng hoàng, trong đời con chỉ yêu có một lần, và chỉ có một mối tình duy nhất dành cho người mà con kết hôn, đó là phu quân con mà thôi! Con đã dành hết tình cảm thuần khiết cho ảnh. Con thực sự chẳng có cái chuyện “tình một đêm” thậm chí chẳng bao giờ ngoại tình, thế thì làm sao ngài có thể nói là con bị bệnh vì cái nguyên nhân kỳ cục này chứ hả?”
Không nghe tiếng tôi trả lời, giáo sư nghiêm túc khẳng định:
– Cô bị bệnh đích thực là do tà dâm mà ra! Nếu như cô chịu tha thiết sám hối, bệnh cô sẽ lành!
– …???
Giáo sư vẫn kiên nhẫn chờ tôi trả lời. Tôi ráng hồi tưởng lại quá khứ từng chút một. Đột nhiên tôi nhớ ra, liền nói:
– À! Sau khi kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật xong về, thì cơ quan đề nghị cấp nhà cho. Vị lãnh đạo quản lý nhà bảo tôi đi một chuyến để bàn việc này.
Khi tôi đến nơi, hai chúng tôi trò chuyện cả tiếng đồng hồ, không có nói gì khác ngoài công việc và học vấn. Thấy trời đã tối, tôi định về nhà thì đột nhiên ông ta ôm chầm lấy tôi và nói là “rất thương tôi…” Chúng tôi chỉ ôm nhau một lát, tuyệt không làm gì vượt quá giới hạn…
Giáó sư nghe xong bảo:
– Đây chính là nguyên nhân căn bệnh của cô. Mặc dù thực tế không có vấn đề gì phát sinh, nhưng trong tâm cô hoàn toàn không cự tuyệt, sau đó lòng cô thường khởi tà niệm, có dâm niệm! Trong Kinh Địạ Tạng từng thuyết: “Chúng sinh ở cõi Diêm-phù-đề, khởi tâm động niệm không gì mà không tạo nghiệp, không gì mà không là tội…”
Buông điện thoại xuống, nước mắt tôi ướt đẫm mặt mày, tôi khóc chẳng thành lời. Tôi đã trăm ngàn lần hỏi trời xanh vì sao tôi bị bệnh như vậy? Thì hôm nay, giáo sư đã cho tôi đáp án chính xác!
Từ hôm ấy trở đi, tôi tiến vào giai đoạn học Phật chân chính chưa từng có. Bắt đầu từ ý không tin Phật cho đến vì muốn sống còn, muốn được lợi mà tôi tin Phật.
Sau khi được gặp cư sĩ Quả Khanh rồi, tôi chí thành giữ giới cấm, tha thiết tu hành, có thể nói đây là chuyển biến lớn nhất của đời tôi.
Tôi thật may mắn vì trong lúc mê mờ rối ren, đã được gặp một thiện tri thức có lực tu sâu và rất đạo đức. Đặc biệt là mấy quyển Báo Ứng Hiện Đời, Mạn Đàm Từ Bi và Niết-bàn Bảo Sám đã như tiếng sấm vang khai thông cái lỗ tai điếc tịt của tôi, đã giúp tôi chuyển đổi đời sống, thay đổi cái nhìn và quan niệm không tốt đối với Phật giáo.
Tôi đọc đi đọc lại hai quyển sách này không biết bao nhiêu lần, rồi y theo đó mà thực hành, sửa mình, tu tập.
Đầu tiên tôi đối với những ác nghiệp đã tạo của bản thân, tiến hành sám hối, kiểm tra các lỗi từ “sát, đạo, dâm, vọng, từu, tham, sân, si, mạn, nghi, hiếu đễ, lễ, nghĩa, tín…” Tôi bắt đầu mỗi ngày sám hối một loại tội (tính từ ấu thơ cho đến bây giờ).
Tôi hồi tưởng, kiểm lại mọi việc lớn nhỏ, hễ thấy việc gì sai, có lỗi thì lo sám hối. Và điều này đã trở thành thói quen tốt, hằng tự kiểm phản tỉnh mỗi ngày. Tôi thống thiết sửa đổi, chân thành sám hối, sau đó chiếu theo khai thị trong Mạn Đàm Từ Bi và Niết-bàn Bảo Sám mà thọ trì Kinh Địa Tạng, nghiêm trì ngũ giới, dứt tuyệt ăn mặn.
Kết quả, tôi đã sống lại. Không những thế, tâm tôi bình an, có thể đối diện trực tiếp với hiện thực tàn khốc, có thể thản nhiên đón nhận mọi khổ đau ập đến mà không chút lời oán trời trách người. Tôi đã có thể bình tĩnh đối diện với sống và chết, từ trong tuyệt vọng mà tìm ra hi vọng, và cho dù ở trong địa ngục vẫn có thể mơ đến thiên đường.
Phật pháp chính là diệu pháp, đã chắp cho tôi đôi cánh, giúp tôi bay lên cao, ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng, đi đến miền hạnh phúc.
Tôi xin cảm tạ chư Phật Bồ-tát, cảm tạ tất cả những thiện hữu đã nhọc nhằn tâm lực, công sức vì tôi.
Tôi hi vọng mình là người thọ báo cuối cùng trong địa ngục, càng hi vọng cửa địa ngục sẽ đóng lại phía sau lưng tôi. Mong các chị em phụ nữ thân yêu của tôi, dù sống trong xã hội vật chất dục vọng tràn lan này, vẫn luôn giữ gìn được cho mình một trái tim thiện lương, thuần khiết, vô nhiễm. Vì đó chính là đôi cánh giúp bạn bay qua miền hạnh phúc, đi tới thiên đường.
*
Phần ghi thêm: Từ tôi bị bệnh đến nay đã hai năm, mỗi lần đến bệnh viện kiểm tra, kết quả luôn bình thường. Cảm tạ Phật lực gia trì, đã giúp tôi có được kết quả tốt như hôm nay.
Tôi tin sâu rằng, những người bị bệnh ung buớu chỉ cần y pháp tu hành thì mạng sống nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích. Xin nguyện cho những người bệnh hoạn khổ đau trong thiên hạ biết dùng Phật pháp cứu mình ra khỏi nơi nguy hiểm.
Xin đem thực tâm, thành tâm, nguyện tâm, gieo rắc hạt giống thiện, hầu giúp mọi người đổi mới sinh mạng, tái tạo hạnh phúc. Tôi tin rằng tôi có thể làm được, thì bạn cũng làm được!
Đệ tử mới học Phật: Cổ Hoa
Giải thích: Cổ Hoa trong lúc phát nguyện ăn chay, sau mấy tháng sám hối đã có thể đi làm việc và mỗi tuần cô đều đến Viện Ung Bướu, dùng kinh nghiệm của bản thân làm bằng chứng để khuyên các bệnh nhân đồng cảnh ngộ, còn tặng cho họ quyển Kinh Địa Tạng và sách Báo Ứng Hiện Đời.
Đến nay rất nhiều bệnh nhân ung bướu đã chuyển nguy thành an.
Thông thường, phần đông bệnh nhân chỉ muốn khỏi bệnh nhưng không chịu sửa đổi nguyên nhân phát bệnh. Cổ Hoa sở dĩ bệnh lành nhanh chóng, chính nhờ kết quả “y giáo phụng hành” của cô. Một mặt cô nương Phật lực gia trì, nhất nhất tụng kinh niệm Phật; mặt khác lại chân thành sám hối, nguyện sửa đổi, tu thiện. Cô sám hối từng lỗi lầm đã qua trong quá khứ, tính từ lúc nhỏ cho đến hiện tại và đã trở thành thói quen ngày ngày tỉnh giác, thường tự kiểm lỗi sửa đổi luôn.
Mong tất cả bệnh nhân trong thiên hạ đều có thể hành theo như vậy để sớm tiêu trừ bệnh, lìa khổ được vui.

____________________

TỘI NẶNG BÁO NHẸ
Trong Pháp Uyển Châu Lâm ghi: “Nghiệp tạo có nặng nhẹ, nếu nhẹ thì sám hối liền tiêu, nếu nghiệp nặng thì có thể chuyển quả bảo nặng thành nhẹ.”
Mỗi Phật tử chúng ta lúc chưa học Phật đã từng tạo rất nhiều ác nghiệp, do không hiểu biết mà gieo lắm nhân ác. Cho nên lúc học Phật, đặc biệt là khi tinh tấn trì giới tu hành, sẽ xuất hiện đủ loại nghịch cảnh. Nhiều nghịch cảnh ập đến cũng khâng phải là xấu, một số trong đây giúp ta giải nghiệp: tội nặng mà được báo nhẹ!
Trong Truyện Pháp Sư Tam Tạng Chùa Đại Từ Ân (Đại Từ Ân Tự Tam Tạng Pháp Sư Truyện) có ghi: “Ngài Huyền Trang lúc lâm chung bị bệnh, thần hộ pháp an ủi ngài thế này:
– Sư từ vô thủy đã tạo nhiều ác nghiệp làm tồn não hữu tình, nay nhờ có chút bệnh mà ác nghiệp được tiêu trừ. Cần phải vui mừng…”
Hồ cư sĩ trước khi biết Phật pháp, ông tạo tội sát sinh rất nặng. Thuở còn làm vua bếp, ông là tay đồ tể nổi danh, thủ pháp giết vật nhanh nhẹn, gọn lẹ. Những thứ khó làm hễ qua tay ông, chỉ cần vài nhát dao là xong ngay.
Hầu như mỗi ngày ông Hồ đều nhậu nhẹt, hút thuốc, uống rượu, ăn thịt. Hơn nữa, lúc đó ông còn cho học Phật là mê tín! Có lẽ nhờ thiện căn kiếp trước, trong một dịp tỉnh cờ, ông gặp cư sĩ Quả Khanh (tác giả quyển Báo Ứng Hiện Đời). Sau khi nghe Quả Khanh nhắc nhở khai thị, ông liền quyết tâm từ bỏ hút thuốc, dứt hẳn rượu, thịt và bắt đầu ăn chay trường. Đúng là “nghe liền tin thọ”, do ông thay đổi cực nhanh như thế, khiến những người bạn tu học theo Phật nhiều năm phải tấm tắc ngợi khen mãi.
Tháng 10 năm 2007, ông Hồ cùng một người bạn đi lễ Phổ Đà Sơn. Ngày đầu tiên hai người thành tâm nhất ý lễ Bồ-tát Quán Thế Âm. Trên đường, hễ gặp chùa thì bái Phật, tất cả đều thuận lợi. Ngày thứ hai, tối đó tại nhà khách, ông tắm xong, mới từ trong bồn bước ra ngoải, thì sơ ý bị trợt té, chỉ nghe “ạch” một tiếng, gối phải khuỵu xuống đất, ông liền kêu người bạn chở mình tới bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán xương gổi phải bị gãy, dập nên hôm sau (là ngày thứ ba) ông được chuyển đến bệnh viện Thượng Hải, bác sĩ quyết định sẽ mổ ngay. .
Từ lúc té đến lúc chờ phẫu thuật, chân ông sưng to nhưng tuyệt không thấy đau đớn. Ông thầm tin sâu, đây chắc chắn là nhờ Phật lực gia trì, khiến ông tội nặng được báo nhẹ nên càng tinh tấn niệm Phật không gián đoạn.
Tối đó mổ xong, do phản ứng hậu phẫu, nên gối phải đau suốt đêm. Sau đó thì không hành đau nữa mà hồi phục rất nhanh. Có mấy người bệnh trẻ nằm chung phòng với ông, sau khi gãy xương phải trị liệu đủ thứ và nghĩ dưỡng tới 5-6 tháng, lại còn thường xuyên tẩm bổ canh xương hầm, vì cho rằng phải ăn mặn mới đủ dinh dưỡng. Nhưng vết thương họ tới giờ vẫn chưa lành, nên họ cứ than rên trước mặt ông Hồ 60 tuổi này mãi.
Qua đây đủ thấy ăn chay, tu tập theo Phật pháp có thể đem lại trợ giúp rất lớn cho việc hồi phục sức khỏe.
Xuất viện rồi, ông Hồ tu học càng thêm tinh tấn. Trong thời gian chân đau bắt đầu hồi phục, ông không thể quỳ trước Phật, chỉ có thể ngồi trên giường sám hối nghiệp sát sinh và bao ác nghiệp thuở làm đầu bếp của mình, ông chí thành tụng Kinh Địa Tạng hồi hướng cho các chúng sinh đã bị ông giết, hi vọng chúng sớm lìa khổ được vui.
Sau khi mổ được hai tháng, ông đã phá tan quy định của y viện (bệnh chuyển tốt đến không cần chống gậy), ông xuống giường cử động, đi lại trong nhà. Không bao lâu, do có tính nôn nóng, Hồ huynh không cam tâm ở mãi trong nhà, ông thường ra ngoài tham gia các hoạt động phóng sinh, hoặc hội họp cùng các bạn đạo.
Mới đầu chúng tôi không yên tâm, đồng khuyên ông nên cẩn trọng, hãy ở nhà nghĩ dưỡng cho thật ổn rồi hẵng ra ngoài. Nào ngờ lão Hồ tính cách vốn hào sáng, không những chẳng chịu nghe, còn nói:
– Chẳng hề chi, chân tôi hồi phục rồi! Hiện tại đi đường không bị ảnh hưởng gì hết!
Vừa nói ông vừa chìa chân ra cho chúng tôi xem.
Mọi người đều bật cười. Từ lúc ông gãy xương đến nay đã 7 tháng, nhưng nơi gối phải đến giờ chẳng còn vết tích chấn thương chi. ông Hồ hoàn toàn cử động tự tại thoải mái, giống như người bình thường.
(Trịch Báo ứng hiện đời 4 – Tác giả: Quả Khanh, , DỊch : Hạnh Đoan)
_____________________
TẶNG KINH SÁCH
( Xin đừng copy thông báo này đăng trong các bài viết khác, vì chương trình ấn tống thường xuyên thay đổi số điện thoại, thời gian, danh mục sách… )
Bạn muốn đọc thêm những sách nhân quả, cũng như muốn thỉnh kinh điển Phật Pháp về đọc tụng, vui lòng gọi điện vào số: 0376309077 xin gặp Ban Ấn Tống, báo họ tên, địa chỉ, số điện thoại (xin gọi, đừng nhắn tin, đừng xin thỉnh tại phần Bình luận) Ban ấn tống sẽ gửi tặng bạn như yêu cầu, PHÍ VẬN CHUYỂN (SHIP) NGƯỜI NHẬN TRẢ.
Giới hạn : mỗi người thỉnh tối đa 5 cuốn
XIN ĐẶC BIỆT CHÚ Ý:
1. Không xin thỉnh giùm cho người khác. Kinh sách chỉ dành cho người có tâm cầu Đạo, khao khát cầu được kinh sách. Những người như thế không có ngại gì việc gọi một cuộc điện thoại để thỉnh.
2. Những người có thói quen không nghe điện thoại khi có số lạ gọi đến, và không thể sửa được thói quen này, xin đừng thỉnh sách. Vì khi bưu tá dùng số lạ gọi đến, không nghe máy, kinh sách sẽ bị chuyển ngược về Ban ấn tống, ảnh hưởng xấu đến nhiều người, đánh mất duyên lành của mình với Pháp Bảo.
3. Xin giữ thái độ tôn trọng, lịch sự khi thỉnh kinh sách, điều đó cũng thể hiện tâm cầu Đạo của người thỉnh. Ban ấn tống sẽ từ chối tặng sách với những cuộc gọi thiếu lịch sự. Và đồng thời xin nói ngắn gọn vào vấn đề, vì mọi người trong Ban ấn tống thường rất bận, ví dụ như : “ Ban ấn tống vui lòng cho tôi thỉnh những cuốn sách sau …”
Danh mục những kinh sách tặng :
– Bệnh viện trả về, Phật Pháp cứu sống
– Báo ứng hiện đời 1
– Báo ứng hiện đời 3
– Báo ứng hiện đời 4
– Báo ứng hiện đời 6 (Giai nhân áo phượng)
– Nhân quả báo ứng, mắt thấy tai nghe ( Tịnh Tùng)
– Cô Ba Cháo Gà
– Nhân quả Phụ Giải Lương Hoàng Sám 1
– Nhân quả Phụ Giải Lương Hoàng Sám 2
– Những chuyện niệm Phật cảm ứng
– Kinh Địa Tạng
– Kinh Vô Lượng Thọ
– Kinh Dược Sư
– Kinh Diệt Tội Trường Thọ Hộ Chư Đồng Tử Đà Ra Ni
– Kinh Phổ Môn
– Kinh Phổ Hiền Hạnh Nguyện
– Từ Bi Thủy Sám
– Kinh Thiện Ác Nhân Quả
– Nghi thức chú Đại Bi – Thập chú
– Kinh A Di Đà
– Nghi thức Cầu siêu oan gia – thai nhi- duyên âm- phóng sinh.

Ngoài ra còn có CD sách “Bệnh viện trả về, Phật Pháp cứu sống” , và đĩa DVD Phật Pháp Tổng Hợp (đọc thu âm dạng mp3 với hàng chục đầu kinh sách Phật Giáo nổi tiếng – có thể mở bằng máy tính, laptop, hoặc đầu đĩa DVD ).

Do số lượng có hạn, nên một số đầu sách sẽ hết trước, mong các bạn thông cảm.
Sau khi đăng kí thành công, sau vài ngày nhân viên shiper sẽ gọi điện cho bạn.
VUI LÒNG KHÔNG TẮT MÁY, VÀ TIẾP NHẬN CUỘC GỌI TỪ SỐ LẠ.
Các bạn vui lòng đọc kĩ hướng dẫn và làm theo, những đăng kí sai hướng dẫn ban ấn tống sẽ tự động bỏ qua, mong các bạn thông cảm.

Kai February 9, 2022
Share
Leave a comment

Leave a Reply Cancel reply

You must be logged in to post a comment.

Recent Posts

  • Lưu Diệc Phi và mối nhân duyên khó lý giải với…ba phiên bản Dương Quá
  • Giảng viên Midu lên đồ đi làm: Mặc hở khoe hình xăm khiến học sinh khó tập trung!
  • Chán kín đáo, MiDu khoe “đôi gò” vạm vỡ nhưng bị dư luận chỉ trích “Giảng viên mà mất chất”
  • Hậu 3 năm “Thách Thức Danh Hài”, “Thánh Sún” Ngân Thảo lên hương cực shock: Có 2 nhà và xế hộp, khí chất chuẩn tổng tài
  • Nam Em trải lòng trước chung kết MWVN: Nếu đoạt giải hãy gọi tôi là Hoa hậu, nếu không hãy gọi tôi là Hoa khôi

Recent Comments

No comments to show.

Removed from reading list

Undo
Welcome Back!

Sign in to your account

Lost your password?