Triệu Con Tim

Reading: VÌ SAO MÃI KHÔNG KHỎI BỆNH, DÙ ĐÃ CỐ GẮNG TU TẬP THEO PHẬT PHÁP?
Share
Aa

Triệu Con Tim

Aa
Search
Have an existing account? Sign In
Follow US
So1.co Sites > Triệu Con Tim > Giáo dục > VÌ SAO MÃI KHÔNG KHỎI BỆNH, DÙ ĐÃ CỐ GẮNG TU TẬP THEO PHẬT PHÁP?
Giáo dục

VÌ SAO MÃI KHÔNG KHỎI BỆNH, DÙ ĐÃ CỐ GẮNG TU TẬP THEO PHẬT PHÁP?

Kai
Kai December 28, 2021
Updated 2022/05/29 at 1:10 AM
Share
SHARE

🕉 VÌ SAO MÃI KHÔNG KHỎI BỆNH, DÙ ĐÃ CỐ GẮNG TU TẬP THEO PHẬT PHÁP? 🕉

(Bài viết rất hay, Phật tử cố gắng đọc hết nhé)

HỎI – Diệu Liên:
– Chào Quang Tử.
Bạn cho mình hỏi, gần đây mình hay đọc và bản thân mình cũng đăng tải lên mạng xã hội các bài với nội dung: đọc Kinh, niệm Phật, niệm Chú, phóng sinh, làm việc thiện lành, chữa khỏi bệnh nan y…
Mình cũng có quen với một sư cô mà vừa phát hiện bị bệnh Ung thư tuyến giáp, mình có hỏi thăm và cũng khuyên cô lạy Phật sám hối và trì Chú Đại Bi sẽ khỏi bệnh, nhưng cô nói cô vẫn thực hành hằng ngày. Một vài người bạn họ cũng bảo người thân họ cũng niệm Phật mà không hết bệnh.
Vậy bạn có thể chia sẻ để mình có thể khuyên cô cũng như các người quen khi mắc phải bệnh tật không? Cảm ơn bạn.

TRẢ LỜI – Quang Tử:

– Bạn thân mến, Nhân quả nghiệp báo là một hệ thống quy luật phức tạp, bộ môn nghiên cứu để hiểu về nhân quả cũng chia ra nhiều tầng bậc từ thấp lên cao. Giống như toán học vậy, ở lớp 1 chúng ta học 1+1 = 2, càng học lại càng khó dần, lên lớp 12 thì không còn đơn giản như vậy nữa, mà có đủ những công thức toán học phức tạp như phương trình, hàm số lượng giác…
Cơ bản bước đầu về nhân quả của bệnh tật, ta cần hiểu được rằng những căn bệnh, hay những nỗi bất hạnh khác của con người đều là quả báo của những việc bất thiện như sát sinh, trộm cắp, tà dâm, chửi mắng, lừa gạt v.v…, bằng cả thân – khẩu – ý đã gieo trong kiếp này cũng như từ vô số kiếp trước. Và nếu biết sám hối, cũng như tạo nhiều công đức lành sẽ khiến nghiệp chướng tiêu trừ, mà nghiệp được tiêu trừ rồi, thì bệnh tật, bất hạnh sẽ theo đó mà biến mất.
Nâng cao lên một chút, ta cần hiểu thêm rằng, ngoài nghiệp chướng ra, còn có một yếu tố tạo ra bệnh nữa, là vong hồn các chúng sinh, có thể là người, có thể là súc sinh bị ta giết hại, đeo theo ta báo thù cũng gây ra bệnh, gọi là oan gia trái chủ. Đây cũng chính là một loại nhân quả, xong có đặc điểm riêng là do những vong hồn oan gia tác động mà thành bệnh.
Cách hóa giải là ta sám hối với oan gia, tạo nhiều công đức hồi hướng cho họ giống như một sự chuộc tội. Nếu họ đồng ý chịu buông tha, thì bệnh tự nhiên khỏi. Xong trong thực tế thì sẽ có những oan gia dễ dàng tha thứ, cũng có những oan gia thù dai, mãi chưa chịu buông tha, đòi hỏi ta phải tiếp tục sám hối với họ nhiều hơn, thành tâm hơn, hồi hướng thêm nhiều công đức nữa, họ mới chịu buông tha.
Nâng cao thêm một bậc nữa, ta cần quan tâm đến SỐ LƯỢNG. Một người bị bệnh như thế, tất nhiên là do nghiệp, xong nghiệp nặng đến mức độ nào? Cần sám hối bao nhiêu ngày thì tiêu trừ hết nghiệp chướng? Hay cần làm bao nhiêu công đức thì đủ để bù hết những tội đã gây?
Đến đây là bắt đầu khó trả lời, vì cần phải là người đã đắc túc mạng thông, biết được nhân quả tiền kiếp của người khác một cách rõ ràng mới biết được chính xác là bao nhiêu. Thậm chí có những nghiệp báo từ hàng trăm kiếp, ngàn kiếp, triệu kiếp trước, cần phải nhờ đến trí tuệ của một đức Phật mới thấy ra được, chứ thấp hơn không thể nhìn ra.
Ví dụ như có một người bị bệnh vì một nghiệp sát sinh đã gây ra từ 20 kiếp trước, người ấy đến gặp một vị cao tăng đắc đạo nào đó, cũng có túc mạng thông, xong vị ấy cũng chỉ có thể nhìn ra nhân quả trong phạm vi 10 kiếp thôi, xa hơn không thể thấy, thì vị ấy cũng sẽ không rõ nguyên nhân vì đâu mà bệnh.
Vì nghiệp của mỗi người đều hoàn toàn khác nhau, không ai giống ai. Cùng bị một căn bệnh giống nhau, nhưng người thì là do nghiệp sát sinh mà thành bệnh, người thì do nghiệp trộm cướp mà thành bệnh, người thì do ngoại tình mà thành bệnh, người thì lại do một oan gia trái chủ nào đó từ kiếp trước đến hành mà thành bệnh.
Số lượng cũng sai khác nhau, người thì do hàng ngàn vong hồn súc sinh tới báo thù vì kiếp trước người này làm nghề giết mổ. Người khác cũng bị bệnh y như vậy, xong có thể là do vong hồn một người đến báo oán, vì kiếp xưa bị kẻ này làm nhục dẫn đến tự sát, kết thành ân oán.
Chính vì sự sai khác về số lượng này, mà mỗi người dù bệnh trạng giống nhau, nhưng để giải được nghiệp, hết được bệnh lại cần dụng công sám hối, tạo công đức với số lượng khác nhau.
Chính vì nghiệp mỗi người có nặng, có nhẹ khác nhau như thế, nên khi thực hành theo những pháp môn của Phật, có người chỉ mới niệm Phật hay sám hối, phát nguyện… sơ sơ, đã thấy lành bệnh rất nhanh, có người thì vài tháng, một năm là khỏi, nhưng cũng có rất nhiều người đã qua vài năm, hành trì lâu hơn rất nhiều, làm công đức rất nhiều vẫn chưa thấy khỏi.
Thế nên, vấn đề chúng ta cần suy xét đến, là Nghiệp của người bệnh là bao nhiêu ?
Không phải cùng là bệnh giống nhau thì Nghiệp trong nhiều kiếp của họ đều giống nhau.
Giả sử có 2 người, đều cùng bị ung thư gan, nhưng có người là do giết vài chục con gà vịt, nay các vong gà vịt đó kéo đến báo oán, gây thành ung thư. Cũng có người là do kiếp trước làm tướng quân giết cả ngàn người, giờ nghiệp sát chín muồi, tự phát thành ung thư.
Người ung thư do giết gà vịt, có thể đơn giản là sám hối, phóng sinh hồi hướng cho vong hồn những con gà vịt đó, chỉ khoảng một hai buổi là nghiệp tiêu hết, các vong gà vịt buông tha cho mà siêu thoát cả, vậy là khỏi bệnh.
Xong người thứ 2, nghiệp nặng hơn rất nhiều, giết hàng ngàn mạng người, nghiệp đó lớn gấp cả ngàn lần so người giết mấy chục con gà vịt kia. Vậy thì cho dù người này sám hối, phóng sinh hồi hướng cho oan gia một hai buổi y chang như người giết gà vịt, thậm chí làm gấp 10 lần như thế, 100 lần như thế thì cũng đâu đã trả đủ được số sát nghiệp giết cả ngàn mạng người.
Vậy anh ta cần làm gì?
Câu trả lời là KIÊN TRÌ. Anh ta phải tiếp tục cố gắng hơn nữa, ngoài ra, cũng không còn cách nào khác. Nếu buông xuôi, không làm gì hết, thế thì Nghiệp còn nguyên, không chỉ là chịu đau bệnh kiếp này, mà kiếp sau còn nhiều tai ương khác.
Quay lại câu hỏi ban nãy, Nghiệp của mỗi người bệnh, số lượng là bao nhiêu??? Không có túc mạng thông, không ai biết được.
Vậy phải chăng ta nên đi tìm người có túc mạng thông để soi ra kiếp trước xem Nghiệp mình nhiều ít như thế nào? Thực ra việc này khó như lên trời? Biết đi đâu tìm đây? Thật giả thời nay rất khó phân biệt được. Rồi giả sử tìm được thì sao? Vị ấy cũng sẽ nói rằng ta bệnh là vì còn nhiều nghiệp kiếp xưa, còn thiếu rất nhiều công đức mới trả nổi số nghiệp này. Và rồi ta bắt đầu lo đi làm công đức – sám hối để tiêu nghiệp.
Ồ, như vậy chẳng phải ngay từ đầu ta cứ tiếp tục kiên trì sám hối, tạo công đức để bù đắp luôn là được rồi. Đâu cần tốn thời gian, công sức, tiền bạc đi tìm nhờ người có túc mạng thông làm gì, giải pháp chẳng phải cũng giống nhau thôi sao?
Chính là ta phải tiếp tục kiên trì sám hối, tiếp tục cầu siêu cho oan gia, tiếp tục tạo thật nhiều công đức cầu tiêu trừ nghiệp chướng.
Nghiệp có thể khác nhau, nguyên nhân bệnh có thể khác nhau, nhưng cách giải thì lại giống nhau, đều là sám hối & tạo nhiều công đức.
Pháp môn trong đạo Phật rất nhiều, niệm Phật, tụng kinh, trì chú, sám hối, phát nguyện, phóng sinh, ấn tống, làm phước, bố thí, cứu người, xây chùa, đúc tượng v.v… dù sai khác như vậy xong tất cả đều là Phật dạy, đều tạo ra những công đức, đều có thể làm tiêu trừ nghiệp chướng. Vì rằng hoàn cảnh mỗi người khác nhau, căn cơ khác nhau, sở thích khác nhau, nên chia ra nhiều cách thức khác nhau, để mỗi người tự lựa chọn lấy cách thức phù hợp nhất với mình mà áp dụng.
Và phương pháp tốt nhất với mình không phải là cứng nhắc, nhất định là pháp môn này, hay pháp môn kia. Không, pháp môn tốt nhất chính là pháp môn phù hợp nhất với mình, và mỗi người cần phải tự tìm ra phương pháp phù hợp nhất ấy.
Xong tất cả đều có điểm chung, đó là cần phải kiên trì thực hành.
Phật Pháp không có giống như cái công tắc, ấn nút một cái là mọi thứ xong ngay. Không, mọi cách tu tập trong Phật Pháp đều là cả một quá trình không ngừng nỗ lực, đều đòi hỏi sự kiên trì và cố gắng hết sức.
Mong rằng những ai đang bắt đầu áp dụng Phật Pháp đều thấu hiểu điều này, không nản chí khi chưa thấy kết quả, tiếp tục kiên định hành trì, hãy nghĩ rằng: “Rất nhiều người đã đi và đến đích, vậy ta cũng có thể đến đích, chỉ khác là sớm hay muộn mà thôi.”
Hãy kiên trì, đã gieo nhân chắc chắn sẽ đến ngày đạt được kết quả. Và nếu như vài lời phân tích trên, chưa đủ sinh động và thuyết phục, vậy bạn hãy đọc câu chuyện dưới đây. Đây là một câu chuyện do một người bạn đạo ở TP.HCM chia sẻ với tôi, và qua đó, chúng ta có thể thấy được một cách toàn diện hơn rất nhiều về nghiệp quả liên tục qua nhiều kiếp sống.
HIỂU RA GỐC RỄ BỆNH TẬT NHỜ NHỚ LẠI TIỀN KIẾP
Tôi sinh ra đã là một đứa trẻ lắm bệnh tật. Mới chào đời được vài ngày thì bị tiêu chảy, bị sốt xuất huyết, mắt trợn tròng trắng, vào bệnh viện bác sĩ rút tuỷ xương làm xét nghiệm, chữa mãi mới khỏi.
Suốt thời thơ ấu, hễ trong vùng có dịch bệnh gì, thì y rằng tôi là một một trong những người đầu tiên bị bệnh, đến lớn cũng không khỏe mạnh hơn chút nào, hay bị mệt tim và khó thở, khám thì không ra bệnh, dù uống thuốc cũng vài hôm là tái lại như cũ.
Cách đây hơn chục năm, khoảng trước 2009, khi ấy tôi mới biết đến Phật Pháp, biết đến luật Nhân quả, và quy y ở chùa Bàu Sen, Quận 5, Tp. HCM, pháp danh Diệu Thanh Ngọc. Tôi được nghe nhiều chuyện linh ứng của chú Đại Bi, biết đến nhiều trường hợp nhờ thực hành theo Phật Pháp mà được khỏi bệnh.
Thế nên, tôi cũng phát tâm trì tụng chú Đại Bi ngày 7 biến, rồi dần dần tăng lên 21 biến, tụng kinh Cứu Khổ ngày hơn chục biến, liền mấy tháng trời như thế.
Một lần sau khi tụng kinh xong, thì lòng tôi khởi lên thắc mắc. Tôi biết tôi bị bệnh là do Nghiệp, nhưng Nghiệp gì, vì sao tôi cũng từng sám hối, từng tu tập, tụng kinh trì chú nhiều rồi, làm phước nhiều rồi mà không khá hơn chút nào? Tôi đã làm sai điều gì mà bệnh tật đeo bám từ lúc mới sinh đến tận giờ, bệnh này chưa chữa xong đã bị bệnh khác, cha mẹ chưa báo hiếu được chỉ toàn báo bệnh. Tôi thầm mong có một lời giải đáp cho chính mình.
Không ngờ, ngay đêm đó, tôi được toại nguyện ngay, có lẽ là nhờ công đức của chú Đại Bi và kinh Cứu Khổ, cùng với sự gia hộ của chư Phật.
Tôi chìm vào giấc ngủ, và mơ một giấc mơ sống động như thật, sau này tìm hiểu, tôi được biết đó là loại giấc mơ thấy tiền kiếp. Loại giấc mơ này cực kì rõ nét, mọi cảm giác đều y như thật chứ không có kiểu mờ ảo, mông lung, vô trật tự như giấc mộng thường. Khi tỉnh dậy ta có thể nhớ rõ từng chi tiết, thậm chí nhiều năm sau cũng không bị quên. Điều đặc biệt nhất là nó luôn ăn khớp với luật nhân quả nghiệp báo, và cho ta những câu trả lời thỏa đáng về cuộc sống hiện tại.
Trong mơ, tôi thấy tôi là là đàn ông, là tướng quân trấn giữ một tòa thành thời phong kiến, mặc đồ cổ trang như trong phim Trung Quốc, như ngôn ngữ kiểu bây giờ, có thể nói là rất “soái ca”.
Khi ấy, tòa thành bị giặc ngoại bang xâm lăng, điên cuồng tấn công. Tôi đang chỉ huy quân đội, điều binh khiển tướng, gắng sức giết giặc.
Tôi ra lệnh bắn pháo đại bác, điều binh tấn công bên này, chấn thủ bên kia. Sau mỗi mệnh lệnh như thế, là xác người chồng chất lên xác người, địch ta thịt xương lẫn lộn.
Vì rất nhiều nước lân bang muốn chiếm thành, nên không chỉ đánh một trận, mà là rất nhiều trận, tôi kiên cường cùng binh sĩ dàn trận, chống trả quyết liệt suốt mấy tháng trời.
Sau mỗi trận đều thương vong vô kể, xác người la liệt, máu thịt chất cao như núi. Ác liệt là vậy, nhưng mãi vẫn chưa phân thắng bại.
Cuộc chiến dai dẳng kéo dài không rõ vài tháng hay vài năm, cuối cùng, thành quách bên quân tôi bị địch bao vây kín, không còn đường nào thoát.
Tôi thấy người chết vô số, cảm giác bi thương, tang tóc, vô cùng thống khổ. Tôi không ngăn được dòng nước mắt, đưa ra quyết định quy hàng, đem thân này nộp cho giặc, xin giặc tha cho các tướng sĩ của tôi. Không kịp biết là tướng sĩ của tôi có được tha hay không, thì tôi tỉnh giấc.
Hồi tưởng lại, tôi mới nhận ra hòa bình là một thứ hết sức đáng trân trọng, sinh vào thời chiến rồi ta mới hiểu, cuộc sống khốn khổ không sao kể siết. Chẳng biết đến bao giờ nhân loại dừng tay tạo sát nghiệp, chấm dứt mọi cuộc chiến tranh trên thế gian này.
Vào một đêm khác, tôi lại có một giấc mơ tiền kiếp, thấy mình ở vào một thời đại khác, có vẻ giống thời Pháp thuộc, xong không chắc lắm. Tôi đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, phía trước có một người điều khiển ngựa, còn đằng sau quân địch đuổi theo rất đông.
Tay tôi lăm lăm khẩu súng lục, bên cạnh còn có một cây súng trường, và đang điên cuồng nã đạn, bắn chết rất nhiều người. Người đánh ngựa điều khiển xe chạy khá chậm, khiến tôi điên tiết, tôi vơ lấy cái cây nện vào đầu anh ta. Rồi quay lại tiếp tục bắn giết…chà, quả là một con người hung dữ! Và thú thật, cái tính hung dữ ấy vẫn còn được bảo tồn đến tận kiếp này.
Một đêm khác nữa, tôi lại trở lại tiền kiếp qua giấc mơ, tôi thấy mình là một cô gái xinh đẹp, tôi gặp gỡ một tình báo viên, không lâu sau tôi đã yêu anh ta. Dần dần anh ấy dẫn dắt tôi gia nhập tổ chức, được đào tạo trở thành một nữ tình báo.
Tôi được cấp trên sắp xếp cài vào làm việc trong văn phòng của phe đối lập bên nước láng giềng, nhiệm vụ của tôi là dùng mỹ nhân kế cùng những kỹ năng khác đã được đào tạo để thu thập tin tức, giấy tờ tối mật của đối phương, rồi lén báo về cho tổ chức.
Tôi khi ấy rất thông minh, sắc sảo, pha thêm một chút đanh đá, và khéo léo diễn kịch đến nỗi nhiều năm sau không bị ai phát hiện.
Những thông tin mật báo của tôi đã gây ra những tổn thất nặng nề về tài sản và tính mạng cho đối phương, lại thêm rất nhiều người vì tôi mà chết. Nghiệp chướng như thế nên thảo nào, cả đời tôi thất bại. Gieo rắc sự phá hoại, cái mình nhận lại sẽ là một cuộc đời tàn tạ, âu cũng là nhân quả mà.
Tôi nằm vùng rất lâu nhưng mãi không thấy người yêu tôi liên lạc, anh ta biến mất dạng hoặc cũng có thể đã chết. Dù cố thử nhiều lần nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy anh ấy.
Sau này, trong những buổi tiệc tùng, tôi quen biết một trưởng làng đã già nhưng giàu có, có chức có quyền trong vùng, nhưng không có con. Ông ta ngỏ ý muốn cưới tôi, tất nhiên tôi không có tình ý gì với ông ấy, xong vì ham gia tài kếch xù, nên sau đó tôi vẫn đồng ý làm vợ lẽ của ông ta.
Điều này khiến cho bà vợ cả vô cùng đau khổ, bà ấy đã già, lại không sinh được con, từ khi cưới tôi, ông chồng không còn ngó ngàng gì đến bà nữa, tôi đã cướp ông ấy từ tay bà.
Đó là một người đàn bà điển hình với lối sống cam chịu. Dù trong lòng rất buồn tủi, nhưng bà ấy không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ thu mình lại chịu đựng. Để mặc cho tôi hãnh diện cùng chồng, tung tăng từ yến tiệc này đến dạ hội khác, vui thú say sưa, chẳng cần biết đến ai đang buồn, ai đang thầm khóc.
Cả 3 kiếp sống mà tôi thấy lại trong giấc mơ đó, tôi gây ra biết bao nhiêu sát nghiệp, khẩu nghiệp, gây ra bao nhiêu đau khổ cho người khác, thật tội lỗi làm sao. Hèn gì tôi bệnh tật đầy mình, làm gì cũng thất bại, cả đời đều gặp chuyện trái ý, luôn không được toại lòng. 12 năm nay tôi lại bị bệnh xoang hành cho nhức đầu, hay gây buồn ngủ, thường muốn ói, và mệt lả.
Thỉnh thoảng đi coi thầy bói, thầy bảo tôi có rất nhiều vong theo, kêu tôi phải cúng cho họ ăn, và sám hối nghiệp chướng với họ. Thầy bói còn nói tôi sẽ bị chồng phản bội. Chà, thật ăn khớp với những gì tôi đã biết qua ba giấc mơ kia. Tôi từng giết rất nhiều người, giờ vong hồn của họ đeo theo tôi đến tận kiếp này để báo thù.
Hiểu được vậy rồi, tôi cũng cố gắng sám hối những tội chướng của mình, niệm Phật và cúng cơm cho các vong linh oan gia mỗi ngày, nhưng vì bận nhiều việc, nên việc sám hối cũng không được nhiều lắm.
Sám hối một thời gian thì bây giờ thì cũng đỡ mệt và có thể làm việc nhà, chứ không như ngày xưa là nằm như liệt giường, không đủ sức làm gì cả.
Một đêm, tôi lại gặp một giấc mơ tiền kiếp. Kiếp đó tôi thấy mình đã lấy chồng và sinh được một đứa con trai. Phũ phàng thay, bé chưa được tròn một tháng, giữa lúc mẹ con tôi cần tiền và sự chăm sóc nhất thì chồng tôi đã cặp kè tay trong tay với một ả tình nhân yêu kiều khác, bỏ tôi một mình không thèm đoái hoài.
Trái tim tôi tan nát, nỗi uất hận trào dâng tột cùng. Tôi chia tay với anh ta, gạt nước mắt mà ôm con về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ tôi khi ấy rất nghèo, chúng tôi vất vả làm lụng quanh năm, chật vật lắm mới nuôi con khôn lớn trưởng thành. Kiếp ấy tôi rất hận chồng, thậm chí khi tỉnh dậy lòng còn đầy căm tức gã chồng phụ bạc, muốn tính sổ với hắn.
Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, chẳng phải kiếp trước đó tôi cũng đi cướp chồng người khác sao? Chẳng phải tôi đã nhận lại đúng những gì tôi đã gây ra cho bà vợ cả của ông trưởng làng sao? Nhân quả thật công bằng mà, nào có oan ức gì. Chẳng qua là sự thật bị màn luân hồi chuyển kiếp che lấp đi, ta không hay không biết mà thôi.
Giờ đây tôi đã hiểu. Tôi biết Nghiệp của mình quá nặng, mấy năm nay thi thoảng tôi có sám hối, xong thế thì đã thấm thía vào đâu. Rồi tôi cũng hay đi chùa, tạo phước này kia hồi hướng cho các oan gia, xong nhiêu đó thì đã nhằm nhò gì so với đau khổ tôi gây ra cho họ.
Bao nhiêu con người, chỉ một câu hạ lệnh của tôi là chết không toàn thây, đầu rơi máu chảy, huống chi là nhiều kiếp cuộc chiến này nối tiếp cuộc chiến kia, nghiệp sát chồng chất không biết bao nhiêu mà kể, rồi đến bao nhiêu loại nghiệp khác. Ấy thế mà trước kia, mới tụng kinh trì chú được vài tháng mà tôi đã cho là nhiều.
Thế nên bây giờ, chịu những quả báo bệnh tật, tai ương, tôi không còn oán thán, than trời trách đất, mà bình thản lãnh chịu. Dù cho đau khổ có gấp nhiều lần hơn thế nữa, thì cũng là nhân quả công bằng, mình làm mình chịu. Và muốn cho hết bệnh tật, hết khổ đau, đơn giản là tôi cứ tiếp tục nỗ lực, kiên trì sám hối, tạo nhiều công đức lành để bù đắp cho ác nghiệp xưa kia, đến khi nào nghiệp hết thì bệnh hết, vậy thôi.
Tôi biết trên đời có rất nhiều người giống tôi, bị cuộc đời nhấn chìm trong đau khổ, trong đớn đau và nước mắt. Rồi chẳng biết nguyên nhân vì đâu mà khổ, lại chỉ trời mà trách trời bất công, nhìn đời mà hận người bạc bẽo.
Giờ thì tôi đã hiểu, cuộc đời này là một vòng tuần hoàn nhân quả, mình sẽ nhận lại những gì mình đã cho đi, cái quy luật này là sự công bằng của vũ trụ, chẳng trách ai được. Có trách thì hãy trách chính mình. Khi xưa mình tạo nghiệp thì nay mình ráng mà chịu, vậy thôi.
Tôi đã từng nghe Đạo Phật nói đến điều này rất nhiều, ấy vậy mà đến giờ tôi mới thật sự thấm thía. Thôi thì cũng là một điều may mắn cho tôi, vì ngoài kia còn có không biết bao nhiêu người sẽ chẳng bao giờ hiểu ra trật tự Nhân quả này. Cứ ở đó trách trời, trách người, mà có một người đáng cần phải trách nhất xong họ lại bỏ qua, ấy là tự trách chính mình.
Dù cho kiếp này không gây tội lỗi gì, nhưng trùng điệp trăm nghìn kiếp trước, chắc chắn phải từng tạo nghiệp gì đó nên giờ mới phải chịu khổ, chung quy vẫn là mình làm mình chịu thôi.
Nhìn lại cuộc đời mình, lại nhìn thêm mấy kiếp trước nữa, khi lên cao, khi lại lao đao xuống thấp. Vui thì ít, buồn khổ thì chất chồng. Ngẫm lại những lời dạy thật thấm thía. Đời là biển khổ, ấy vậy mà con người ta cứ mãi đắm luyến vào nó, bám chấp vào nó thật chặt mà mong tìm thấy niềm vui, thật buồn cười! Đức Phật ví như người muốn liếm mật trên lưỡi dao, no đâu chưa thấy đã đứt lưỡi rồi.
Sống trong thế gian này, vui thì cũng có đó, xong nó đáng là bao khi so với tổng số đau khổ mà ta phải chịu đựng? Bao nhiêu mệt mỏi, lo toan, chật vật để chạy theo cuộc mưu sinh bất tận, từ kiếp này qua kiếp khác. Mệt. Mệt lắm, bạn mà biết được các kiếp trước như tôi thì lập tức bạn sẽ thấy ngay sự mệt mỏi nó khủng khiếp như thế nào.
Và, còn rõ rệt hơn, đó là đau khổ. Nhiều loại đau khổ khác nhau sẽ luân phiên dày vò mỗi người từ khi mới sinh, cho đến tận khi chết. Chết rồi sẽ hết khổ sao?
Không, chết lại đầu thai, sinh ra với mọi thứ mới toanh, bắt đầu từ đầu. Lại vật vã với các trăm nghìn khổ đau, rồi lại chết. Lại đầu thai kiếp khác, sống vài chục năm, lại chết… cứ thế vòng lặp bất tận, nên gọi là luân hồi.
Và cái dòng sinh tử bất tận ấy nó ngập ngụa máu và nước mắt, khổ lắm. Này là bệnh tật dày vò, kia là nghèo đói bế tắc. Nào là chiến tranh kinh hoàng, máu chảy thịt rơi, rồi thì bão lụt thiên tai, sinh ly tử biệt, v.v… trăm nghìn loại khổ. Nhưng rốt cuộc ta sẽ được cái gì?
Nếu bạn còn nghĩ rằng, vất vả lo toan, nỗ lực bươn trải, cuối cùng bạn sẽ được sự nghiệp, được gia đình hạnh phúc, được này, được kia… thế thì bạn bị giống như tôi, bị cái cuộc đời ảo mộng này nó lừa rồi. Bạn sẽ chẳng được bất cứ cái gì hết.
Mỗi lần cái chết đến, thời gian sẽ cào bằng tất cả, tiền tài, sự nghiệp lập tức không còn gì. Gia đình, con cháu chôn cất ta xong thì sẽ cho ta vào quên lãng… nhiều năm trôi qua, đến tên ta là gì, cũng chẳng còn ai thèm nhớ cả. Thậm chí chính ta cũng sẽ quên, vì ta đã đầu thai kiếp khác, còn nhớ gì nữa đâu.
Tôi chỉ chợt tỉnh ra khi nhìn lại các kiếp trước. Khi làm tướng quân, tôi liều mình xông pha trận mạc, chém giết luôn tay, sát nghiệp đầy mình, nói thẳng ra cũng chỉ vì muốn thăng quan tiến chức, leo lên những ngôi vị cao hơn. Nhưng rồi sao, cuối cùng thì vẫn chết, ai mà chả vậy. Chết rồi thì còn lại gì nữa đâu? Mọi thứ bốc hơi như một giấc mộng.
Rồi kiếp làm điệp viên cũng thế, mưu toan đủ kiểu, rồi cũng được làm phu nhân của một đại gia giàu có. Nhưng giờ cái giàu có ấy đâu rồi? Tan rồi, nó đã bị thời gian hòa tan vào không khí cùng với mọi thứ khác: thân xác mỹ miều, tài năng xuất chúng, chồng con, gia đình v.v…
Trong kinh, Đức Phật gọi đó là vô thường, nghĩa là không gì tồn tại mãi cả, tất cả sẽ tan biến, quy luật Vô thường này chẳng chừa ai, chẳng chừa cái gì cả.
Bản chất cuộc sống này, bản chất sự luân hồi này là thế đấy, mỏi mệt và khổ đau thật nhiều, để rồi sẽ chẳng được cái gì cả. Thế nên Phật mới dạy cần phải thoát ra khỏi luân hồi. Cần phải tìm đường giải thoát.
Giải thoát bằng cách nào đây? Tôi là hạng căn cơ kém, lại sống ở thời Mạt Pháp này, việc mơ tới chứng Đạo như các vị A La Hán thời Đức Phật thì xa vời quá.
Nhưng may mắn thay, còn một con đường khác ngắn hơn, dễ hơn, Đức Phật Thích Ca vì thương xót những hạng cặn cơ kém, không tự mình tu hành giải thoát được nên đã mở ra cho những người như tôi một lối tắt để thoát khỏi cơn ác mộng luân hồi, đó là vãng sinh về Tây Phương Cực Lạc.
Nói cho dễ hiểu thì đó là một hành tinh ở rất xa, thanh tịnh và không có bất cứ đau khổ nào. Nơi đó có một Đức Phật hiệu là A Di Đà Phật, Ngài vì lòng từ bi thương xót chúng sinh khắp vũ trụ, đau khổ vô tận nhưng chẳng dễ tự mình thoát ra được.
Vậy nên Ngài dùng phước đức vĩ đại không cùng tận của mình mà tạo dựng nên một thế giới thanh tịnh, đẹp đẽ, ngập đầy sự an lạc mà không xen lẫn chút khổ đau nào. Để cho mọi chúng sinh khắp pháp giới vũ trụ, nếu muốn được đầu thai về thế giới của Ngài thì đều có thể.
Cụ thể như thế nào thì bạn nên tìm đọc kinh Vô Lượng Thọ, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã giảng giải rất rõ trong đó, chứ vài lời ngắn ngủi của tôi không thể nói rõ được.
Cách để đầu thai về cõi Tây Phương Cực Lạc cũng không quá khó, chỉ gồm có 3 điều.
Một là có lòng tin vào Phật A Di Đà, vào cõi Tây Phương Cực Lạc, gọi là Tín.
Hai là phát nguyện kiếp sau sẽ được tái sinh về cõi Cực Lạc đó, gọi là Nguyện.
Và ba là làm nhiều phước lành, tạo nhiều công đức khác nhau, nhất là niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”, rồi hồi hướng công đức ấy cầu được chuyển sinh về Cực Lạc, gọi là Hạnh. (Cả 3 điều trên được tóm gọn lại ở phần Khai thị cầu Vãng sinh trang 278)
Sinh về thế giới Cực Lạc rồi, không phải là thành Thánh ngay, chỉ là ta sẽ được sống trong một thế giới tuyệt mỹ, không hề có danh từ “khổ đau” trong từ điển nơi đó. Cũng không phải chết rồi đầu thai, mà tuổi thọ sẽ được kéo dài vô hạn định. Quan trọng nhất là được Đức Phật A Di Đà và các vị Bồ Tát giáo hóa, dạy dỗ cho. Theo đó mỗi người sẽ tu hành chuyển nghiệp dần dần, tăng trưởng trí tuệ, đạo hạnh dần dần trong thời gian lâu xa không có giới hạn, cho đến khi chứng Đạo thành Phật mới thôi.
“Tuyệt vậy thì còn gì bằng!”, từ khi biết đến pháp môn Tịnh Độ cầu Vãng sinh về Tây Phương Cực Lạc rồi, thật lòng tôi mừng hơn bắt được vàng. Còn gì phù hợp hơn nữa với một kẻ căn cơ yếu như tôi để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đầy máu và nước mắt ở cái thế giới này?
Nên kể từ đó, việc trọng đại nhất của cuộc đời tôi, đó là dùng những năm tháng còn lại của cuộc đời, chuyên tâm tu theo pháp môn Tịnh Độ. Chờ cho hết kiếp này mà được tái sinh nơi Cực Lạc.
Mà cho dù kiếp này còn chướng ngại chi đó, chưa được vãng sinh, thì tôi cũng nguyện kiếp sau, kiếp sau nữa sẽ vẫn tu tập cầu Vãng sinh. Một kiếp không được thì năm bảy kiếp, thể nào tôi cũng sẽ được toại nguyện, vì nhân “Vãng sinh” đã gieo, thì quả “Vãng sinh” phải trổ, nhân quả chắc chắn không sai chạy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhân quả không dễ nhìn thấy, nhưng lại có quyền năng tuyệt đối, luôn công bằng và chính xác. Chỉ cần hiểu rõ nhân quả và biết cách vận dụng, mọi việc đều sẽ tự thông suốt, bất kể là việc đời hay việc Đạo, bất kể là muốn mau khỏi bệnh hay cầu được Vãng sinh.
Hi vọng ai ai cũng sớm thông suốt những Đạo lí này, kinh sợ tội ác, nương theo lời Phật dạy mà dốc lòng tu tập, thế giới sẽ bớt đi bao nhiêu đau khổ, cuộc đời sẽ tăng thêm bao nhiêu sự yên bình, hạnh phúc.
(Quang Tử, viết lại từ lời kể của Diệu Thanh Ngọc)

(Trích từ: “Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống” – Quang Tử)
https://nhanqua.com.vn/benh-vien-tra-ve-phat-phap-cuu…/

________________________________________
🕉 CHƯƠNG TRÌNH TẶNG KINH – SÁCH:
I. KINH
1.1. Kinh Địa Tạng
1.2. Kinh Địa Tạng loại bản in khổ nhỏ (mang theo đọc lúc đi đường)
1.3. Bản quy y Địa Tạng Vương Bồ Tát
1.4. Cuốn linh ứng Ngài Địa Tạng Đen (Sách)
1.5. Kinh Vô Lượng Thọ
1.6. Kinh Dược Sư
1.7. Kinh Phổ Môn
1.8. Kinh Phổ Hiền
1.9. Kinh A Di Đà
1.10. Kinh Trường Thọ Diệt Tội
1.11. Nghi thức trì Chú Đại Bi và Thập chú
1.12. Từ Bi Thủy Sám Pháp (cuốn sám văn để sám hối nghiệp chướng)
1.13. Lương Hoàng Bảo Sám (cuốn sám văn để Phật tử sám hối nghiệp chướng – Cuốn sám văn này rất dày (khoảng 500 trang) Phật tử nào thật sự mong muốn sám hối và tu tập tinh tấn thì hãy thỉnh).
II. SÁCH
2.1. CUỐN 1 – “Bệnh Viện Trả về Phật Pháp Cứu Sống” – Quang Tử tổng hợp và biên soạn.
Tổng hợp những câu chuyện có thật về sự vi diệu của Phật Pháp trong việc chữa bệnh, hóa giải oan gia trái chủ, hóa giải duyên âm, sám hối vong nhi, cảm hóa người thân…- Đồng thời tổng hợp các “nghi thức Cầu Siêu Oan Gia Trái Chủ”; “Nghi thức sám hối với vong nhi”; “Nghi thức phóng sinh” vv…. Đặc biệt có ích cho những ai mới tu tập và muốn củng cố niềm tin vào Phật Pháp.

🙏 CÁCH THỨC THỈNH SÁCH: Nhắn tin vào hộp tin nhắn cho facebook Thiện Duyên các thông tin sau:
– TÊN
– SỐ ĐIỆN THOẠI
– ĐỊA CHỈ
– TÊN CÁC LOẠI KINH-SÁCH MUỐN THỈNH
(vui lòng vào trang cá nhân Thiện Duyên nhắn tin trực tiếp không thỉnh sách dưới phần bình luận bài viết)
🙏 LƯU Ý KHI THỈNH SÁCH:
1. Quý Phật tử vui lòng THANH TOÁN TIỀN VẬN CHUYỂN (Phí ship) cho đơn vị vận chuyển.
2. Phải thật sự quý trọng và muốn tìm hiểu sâu hơn về Phật Pháp. Thỉnh sách về phải cất giữ cẩn thận, không thỉnh sách về xem cho vui rồi vứt linh tinh sẽ mang tội khinh nhờn, phỉ báng Kinh – Sách Phật Pháp. Là tội rất nặng, mong quý Phật tử lưu ý.
3. Số lượng sách tối đa: 5 quyển/người/lần. Nếu cần ấn tống số lượng lớn vui lòng inbox.
Rất hoan hỷ và tán thán việc thỉnh sách của quý vị.
❤❤❤
🙏 NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT 🙏
🙏 Mong rằng ngày càng nhiều người tin hiểu và thực hành theo Phật Pháp, cải ác tùng thiện, tăng trưởng duyên lành với Tam Bảo.
________________________________________
Những kiến thức cần biết khi tu hành theo Phật Pháp Quý Phật Tử vui lòng xem tại link sau: https://www.facebook.com/21-B%C3%A0i-H%E1%BB%8Dc-Then-Ch%E1%BB%91t-100788571857467🙏v

Kai December 28, 2021
Share
Leave a comment

Leave a Reply Cancel reply

You must be logged in to post a comment.

Recent Posts

  • OAN GIA – NGUYÊN NHÂN CỦA BỆNH LẠ VÀ CÁCH HÓA GIẢI
  • “Chân dài” Khoa Pug “gạ” Sơn Tùng M-TP kéo chân: “Nếu Tùng cao 1m8 thì đảm bảo hot luôn”
  • Những “nữ thần” Trung Hoa khổ vì lấy chồng giàu: Người bị đem con đi thử ADN, kẻ bị “cắm sừng” 6 lần
  • Kết thúc bi thảm của Bạch Long Mã trong “Tây Du Ký”: Bị bỏ lại phim trường, ra đi trong cô độc, đói khát!
  • Tiểu hoa đán Cbiz bị nghi lợi dụng lỗi sai để hôn bạn diễn có vợ nhiều lần, chị ơi ai lại làm thế?

Recent Comments

No comments to show.

Removed from reading list

Undo
Welcome Back!

Sign in to your account

Lost your password?