Thầy thường răn nhắc chị em phải tinh tấn tu hành để đền ơn thí chủ. Đời sống giản dị, tiết kiệm từng hạt gạo, tấm vải. Thường răn dạy chúng con không được phung phí vật dụng Tam-bảo, phải biết yêu tiếc như giữ tròng con mắt. Thầy kiệm đức kiệm phước trong từng hành động, 70 tuổi vẫn tự giặt áo, giăng mùng, không phiền nhọc một người hầu hạ. Mãi đến 80 tuổi, Phật sự đa đoan, tuổi già mỏi nhọc, Thầy mới cho hàng đệ tử chúng con trợ giúp. Đến khi già lão, thân suy yếu lại bệnh nhưng chưa bao giờ Thầy hiện tướng mỏi nhọc buồn phiền, gặp ai cũng nở nụ cười từ ái. Ai đến gần Thầy đều cảm nhận được sự mát mẻ từ bi, tất cả bao phiền não đều tiêu tan.
Trích bài học ngắn mà thầy dạy chúng con: Chị là người nhà quê hay rùm beng mỗi khi bực bội. Bỗng chị đổi khác dịu dàng như một tiên nữ. Chị giải thích: “Con chó ăn vụng, tôi giận quá đánh nó què cẳng. Tôi đi chợ về nó lết ra đón mừng. Con chó không giận người đã làm khổ nó. Con chó giàu lòng khoan dung, trung nghĩa có hậu. Tôi ráng học nó gắng tốt hơn nó vì mình là con người.”
(Sư bà Hải Triều Âm)
Nguồn: Diệu Âm