HƯƠNG HOA CÚC
Một hôm, một thiền sư đi chơi núi mang về một cây hoa cúc. Ông đem trồng ở sân thiền viện. Ba năm sau, cúc sinh sôi nẩy nở thành vườn. Tới mùa thu, cả thiền viện đều thơm mùi hoa cúc. Dân chúng dưới núi đều ngửi thấy mùi thơm này do đó lên chùa thưởng ngoạn. Họ không ngừng khen ngợi:
-Thật thơm quá!
Họ năn nỉ thiền sư cho vài cây đem về trồng. Thiền sư vui vẻ đồng ý. Dòng người xin cây liên tục không dứt. Không lâu vườn cúc trống không.
Các đệ tử nhìn vườn cúc thê lương than thở:
-Thật đáng tiếc! Đang hương vị ngạt ngào thiền viện.
Thiền sư nghe được bảo:
-Như vậy càng tốt, 3 năm nữa thì toàn thôn đều ngát mùi hoa cúc.
Việc tốt phải cùng hưởng với mọi người. Nhìn thấy người hạnh phúc là niềm hạnh phúc nhất của mình.
(Những Đoá Hoa Thiền)