CHUYỆN NHÂN QUẢ CỦA KẺ HÀN SĨ VÀ LỜI HỨA CÚNG DƯỜNG
Thuở thiếu thời, vua Võ Đế thời Nam Lương, có biết một kẻ hàn sĩ. Đến lúc lên ngôi (502 – 550), trong lúc vân du vườn uyển ngoại thành lại thấy kẻ hàn sĩ ấy kéo thuyền. Vua Võ Đế mới hỏi:
– Còn nghèo hàn như xưa vậy ư?
Vua bèn ban sắc:
– Ngày mai có thể đến bái yết, ta sẽ cho ông làm huyện lệnh.
Người ấy vâng lời mà đến, gặp lúc vua có việc nên không gặp được. Kẻ hàn sĩ ấy từng đến nhiều lần nhưng đều bận việc trọn không được gặp vua, mới tự lấy làm quái lạ liền đem việc đi hỏi cùng sa môn Bảo Chí.
Khi ấy, sa môn Bảo Chí đang vì mọi người mà giảng kinh, thính chúng có vài ngàn vị, kẻ hàn sĩ ấy không tiến tới được.
Sa môn Bảo Chí bảo đại chúng rằng:
– Có người muốn đến ra mắt thưa hỏi điều gì, hãy mở lối cho vào”.
Mọi người bèn lánh đường. Khi kẻ hàn sĩ ấy tiến tới chưa đến nơi, liền nghe sa môn Bảo Chí đón mà bảo rằng:
– Ông vì không được làm huyện lệnh nên đến hỏi phải chăng? Thật ra, ông chỉ nhận được ân ban trống rỗng mà thôi bởi trong kiếp quá khứ vua làm một trai chủ cúng dường, khuyến hóa mọi người đồng chung cúng dường. Khi đó, ông cũng phát tâm và trong lời sớ ông hứa sẽ cúng năm trăm tiền để cúng dường nhưng sau ông chẳng dâng cúng như đã hứa. Cho nên ngày nay chỉ được hứa cho làm quan, nhưng trọn không được làm quan.
Kẻ Hàn sĩ ấy nghe vậy bèn ra đi, vua Võ Đế cũng chẳng tìm kiếm.
Nguồn: Câu chuyện nhân quả